Chúng tôi là những người đàn bà bình thường trên trái đất
Quen với việc nhỏ nhoi bếp núc hàng ngày
Chúng tôi chẳng có tàu ngầm,tên lửa,máy bay
Càng không có hạt nhân nguyên tử
Chúng tôi chỉ có chậu,có nồi, có lửa
Có tình yêu và có lời ru
Những con cò, con vạc từ xưa
Vẫn lặn lội bờ sông bắt tép
Cuộc sống vẫn ngàn đời nối tiếp
Như trăng lên, như hoa nở mỗi ngày...
Thế giới này nếu không có chúng tôi
Những người phụ nữ chịu thương ,chịu khó
Thế giới sẽ già nua và sẽ lụi tàn
Ai sẽ là người sinh ra những đứa con
Để tiếp tục giống nòi và daỵ chúng biết yêu ,biết hát.
Anh thân yêu người vĩ đại của em
Anh là mặt trời em chỉ là hạt muối
Một chút mặn giữa đại dương vời vợi
Loài rong rêu ai biết đến bao giờ
Em chỉ là ngọn cỏ dưới chân qua
Là hạt bụi vô tình trên áo
Nhưng nếu sáng nay em không ninh nồi nước phở
Thì buổi chưa anh chẳng có phở để ăn.
Vài đoạn thơ nhân dịp ngày xuân
Đùa một chút xin các anh đừng giận
Thú thực là chúng tôi cũng không thể sống được
Nếu không có các anh ,thế giới chỉ đàn bà.